TẤM LÒNG CỦA BIỂN
Mẹ tôi đó, đôi mắt già đong lệ,
Tiễn đưa tôi một sớm biệt quê hương.
Dáng hao gầy vì trăm nhớ nghìn thương,
Nhòa năm tháng vùi sâu vào kỷ niệm.
Tôi biết lắm lòng mẹ già như biển,
Thương cháu con trôi giạt ở ven trời.
Mắt lệ nhòa miệng nói chẳng nên lời,
Mùa chớm hạ sao lòng tôi lạnh giá!
Từ đâu đó những giọt sầu lã chã,
Biết từ đây vĩnh viễn phải xa người.
Lời nguyện cầu thầm lặng nở trên môi,
Và dĩ vãng lần về mang thương đau da diết!
Ngày xưa ấy, những ngày xưa tưởng tiếc,
Tiếng ru hời của mẹ một thời xa.
Tôi lớn lên trong nhung gấm lụa là,
Trong tiếng kinh chiều, hồn ca dao, cổ tích.
Mẹ tôi đó,
Người thiếu phụ của một thời xuân sắc,
Quên thân mình nuôi dạy một đàn con.
Tháng năm qua tình mẹ mãi vuông tròn,
Tôi vẫn nhớ những chiều mưa quê ngoại.
Ôi những chiều mưa, những chiều buồn tê tái!
Gọi nhớ thương về mẹ những ngày xa.
Nội Lang xưa, Trung Đồng cũ nhạt nhòa, (*)
Bên gối mẹ quẩn quanh không rời bước.
Tôi nhớ mãi một chiều xuân năm trước,
Mẹ tìm sang quê ngoại đón tôi về.
Người ôm tôi đôi mắt lệ đầm đìa,
(Sung sướng quá được làm con của mẹ)
Để được uống những lời kinh tiếng kệ,
Lời ca dao, cổ tích, ngọt như trăng.
Vượt thinh không bay tới tận cung hằng,
Hồn mở cửa đón nguồn vui bất tận.
Hôm nay đây, nơi phưong trời lận đận,
Thương nhớ người tôi ghép vội vần thơ.
Bóng hình xưa muôn kiếp chẳng phai mờ,
Cho dĩ vãng nạm vàng muôn kỷ niệm.
Tôi ngợi ca những tấm lòng của biển,
Và tạ ơn Đấng chủ tể muôn loài.
Đã cho tôi một người mẹ tuyệt vời,
Để hạnh phúc khi gần và nhớ thương khi cách biệt.
(*) Địa danh hai làng thuộc miền duyên hải, Thái Bình)